Luân Tâm

35. ánh sao buồn

Thân xác tan rồi hồn cũng tan
Từ khi em trở lại thiên đàng
Áo hoa theo bướm đi đâu mất
Để dấu chân buồn ngập thế gian!
Có lẽ chỉ là giấc chiêm bao
Nghìn xưa hò hẹn đến nghìn sau
Chuyện tình thành sử thành thơ máu
Bể hận mênh mông đến kiếp nào?
Lá rụng nửa đêm tưởng bước về
Nhạc lòng rộn rã điệu si mê
Vòng tay lạnh lẽo ôm chăn gối
Nghe tiếng mưa rơi khóc não nề!
Chim gãy cánh rồi làm sao bay
Cua gãy càng cua hết loay quay
Ta như ốc mượn hồn mượn xác
Hồn của ai? Mà xác của ai?
Dật dờ trôi nổi chết chửa chôn
Con quốc đau lòng khóc nước non
Mong manh nắng muộn như ngừng thở
Sao gió hững hờ cây trống trơn?
Muốn được ngủ say như trẻ con
Vô tư cười nụ đẹp môi son
Không lo cơm áo không buồn tủi
Mặc kệ nắng mưa, mặc mất còn!
Biết nói cùng ai? Khóc cùng ai?
Làm sao sống được đến ngày mai
Mặt trời đã ngủ quên mai mối
Nước đá hẹn hò tuyết đầu thai
Ở cũng không yên đi không xong
Nửa dòng nước đục nửa nước trong
Gặp nhau cuối cửa sông đầu biển
Để lại vết buồn đau xác rong!
Chẳng lẽ hư vô tự mộng đầu
Chưa từng gặp gỡ? Chưa yêu nhau
Em như ảo ảnh đêm cầu nguyện
Một ánh sao buồn tan vỡ mau!
Luân Tâm

 
MD 03/25/04

Được bạn: vdn 6.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "35. ánh sao buồn"